Nỗi đau từ mảnh đất hương hoả |
Nỗi đau từ mảnh đất hương hỏa Mẹ con người chị phải mang thương tật vĩnh viễn, cha con người em rể thì dắt díu nhau vào tù, những người còn lại thề không nhìn mặt nhau... Tất cả chỉ vì họ đã cố giành thêm cho mình một phần đất trong hàng ngàn mét vuông mà cha mẹ để lại. Phiên tòa phúc thẩm đông nghẹt người dự khán. Những gương mặt lam lũ, chất phác hướng đôi mắt đầy xót xa, lo lắng về phía hàng ghế giành cho bị cáo. Nơi đó, sau hàng rào cảnh sát tư pháp, hai người đàn ông đang gục đầu ủ rũ. Hai bàn tay, một già, một trẻ đã bị còng chặt vào nhau. Người đàn ông tên Dương Văn Do đang mang án 3 năm 6 tháng tù về tội “cố ý gây thương tích”. Còn người thanh niên chính là con ruột của ông, Dương Hoàng Phong cũng phải nhận 2 năm tù cùng về tội trên. Sau 4 tháng cấp sơ thẩm tuyên án, hôm nay, cha con ông vẫn hy vọng được hưởng sự khoan hồng trong lần kháng cáo này. Mọi chuyện bắt nguồn cuối năm 2006, khi bà Huỳnh Thị Chính (vợ ông Do) cùng hai người chị dắt díu nhau ra tòa để chia mảnh đất hương hỏa rộng hàng ngàn mét vuông cha mẹ để lại. Mặc dù sau đó mọi chuyện đã rõ ràng, pháp luật cũng đã công nhận từng phần đất cho mỗi người, nhưng kể từ đó, mối thâm tình ruột thịt giữa bà Chính và một người chị đã không còn.
Mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm vào đêm 15/11/2006, gia đình bà Chính thuê xe vào san lấp khu đất trũng của mình thì va vào đống củi trước nhà người chị nên hai bên xảy ra cự cãi. Do bực tức, Dương Hoàng Phong đá chiếc bàn nhựa gần đấy về phía bác gái. Cho rằng Phong hỗn láo, con trai bà này vừa chửi vừa xông vào đánh nhưng bị anh trai của Phong (bị tâm thần phân liệt) cản lại. Người này quay sang đè anh trai Phong xuống đất đánh. Nghe tiếng con trai kêu cứu, Dương Văn Do từ nhà sau chạy ra. Sẵn chiếc xẻng trên tay, ông này phang thẳng vào đầu chị vợ. Còn Phong cũng dùng cây tre vụt tới tấp vào gia đình đối thủ. Ngay sau đó, công an có mặt lập biên bản xử lý và đưa nạn nhân đi cấp cứu. Hai mẹ con người bác được xác định mỗi người mang thương tật 12% vĩnh viễn. “Bị cáo không cố ý gây hấn với gia đình bác ấy. Chỉ vì nghe anh trai kêu cứu, lại thấy anh bệnh tật nên xót quá đánh trả thôi. Sự việc đã đến nước này, hối hận thì đã muộn”, Phong buồn bã trần tình với Hội đồng xét xử. Tương tự con trai, ông Do với dáng điệu mệt mỏi cũng khẩn khoản xin tòa xem xét giảm án cho cả hai cha con. Được mời lên thẩm vấn, bà Chính chua chát cho biết, nguyên nhân sâu xa của sự việc xuất phát từ lần chia thừa kế miếng đất hương hỏa của cha mẹ. Mặc dù đã được hưởng phần lớn số đất ấy nhưng người chị vẫn không bằng lòng nên quyết kháng cáo đòi thêm. Khi cấp phúc thẩm tuyên y án cũng là lúc bà này không còn coi bà Chính là ruột thịt nữa. Nhiều lần người chị tuyên bố “ăn không được thì đạp đổ” nên cố tình kiếm chuyện gây gỗ với gia đình bà Chính. “Biết chị ấy nằm viện do chính con mình gây ra, tôi đau xót vô cùng. Nhiều lần đến bệnh viện thăm hỏi nhưng chị ấy cho người đuổi tôi từ cửa. Tình ruột thịt máu mủ đã không còn, chồng con lại phải ngồi tù, tôi thật sự không biết phải làm sao”, người đàn bà nghẹn giọng trình bày. “Người ta bảo ‘bán anh em xa mua láng giềng gần’, đằng này gia đình bà và chị gái vừa là ruột thịt, vừa ở sát cạnh nhau nhưng lại để xảy ra cớ sự chỉ vì tranh giành quyền lợi từ của cải cha mẹ để lại. Như vậy, liệu các đấng sinh thành nơi chín suối có được thanh thản không?”, vị thẩm phán chua xót buông lời trong không gian tĩnh lặng bao trùm cả phòng xử. Giờ nghị án, bà Chính lủi thủi bước nhanh ra ngoài, tránh ánh nhìn từ người lạ. Tại một góc sân tòa, dõi đôi mắt rơm rớm nước về phía căn phòng mà chồng và con đang bị cách ly. Đứng cạnh bên, người hàng xóm nguyên là cán bộ Hội phụ nữ tại khu vực bà Chính ở khẽ lên tiếng an ủi bạn. Rồi như không kiềm được bức xúc, bà cho biết, trước đây bà từng là bạn rất thân với người chị kia. Từ ngày xảy ra mâu thuẫn giữa hai gia đình, thấy bạn mình suốt ngày chửi rủa em gái đến nỗi bà Chính không dám ở lại ngôi nhà đang thờ phụng cha mẹ, phải dắt díu đứa con tâm thần cùng hai mẹ con đứa cháu nội thơ dại đi chỗ khác ở. “Tôi là người dưng cũng thấy xót xa”, bà này nói. Ngày 8/4, tòa phúc thẩm TAND TP HCM cho rằng các bị cáo phạm tội trong trường hợp phía người bị hại có lỗi trước, thương tích nhẹ. Mức án mà cấp sơ thẩm giành cho Dương Văn Do là có phần nghiêm khắc, Dương Hoàng Phong có nhiều tình tiết giảm nhẹ. Do vậy, Hội đồng xét xử đã giảm án còn 2 năm 6 tháng tù đối với ông Do, còn Phong chỉ phải nhận mức án bằng với thời gian đã bị giam giữ (1 năm 6 tháng 21 ngày tù). Phiên tòa kết thúc, vẻ mặt những người dự khán đầy hoan hỉ, còn bà Chính bật khóc. Hai cha con một lần nữa đưa tay vào còng nhưng ánh mắt tràn ngập niềm vui. Khẽ đưa bàn tay còn lại lắc mạnh vai con trai, ông Do như cố nhắn nhủ thêm cho con những khó khăn phía trước phải vượt qua khi trở về với ngôi nhà cũ - nơi mà nỗi hiềm khích giữa hai gia đình ruột thịt vẫn còn chưa nguôi. VPLSVT - Theo VnEpress |